Bằng việc tham gia cứu hộ các báu vật của nhà thờ, lính cứu hỏa Paris này đã có một trải nghiệm sâu sắc.
“Có những sự kiện mà bạn sẽ khắc sâu trong suốt đời. Vào ngày 15 tháng 4 năm 2019, tôi đang ở trung tâm cứu hỏa, và tôi cảm thấy rằng mọi thứ dần trở nên hỗn loạn. Thông thường, chỉ có một xe cứu hỏa đi chữa cháy, và lần này, có thêm một chiếc thứ hai, sau đó là một chiếc thứ ba… Chuông báo động không ngừng vang lên. Tôi nghĩ: ‘Hãy xuống và xem xem có chuyện gì xảy ra.’ Tôi sau đó được biết rằng Nhà thờ Đức Bà đang cháy… Điều đó làm tôi rùng mình một chút, nhưng lúc đó, tôi chưa thể tưởng tượng được sự nghiêm trọng của thảm họa. Khi đến quảng trường Concorde và nhìn thấy cột khói dâng cao lên bầu trời, tôi đã hiểu: Đó là đám cháy của thế kỷ. Sau đó, tôi được biết rằng 500 lính cứu hỏa Paris đã tham gia chữa cháy.
Tới gần khu nhà thờ, từ Châtelet, có rất nhiều người, đến mức chúng tôi bị cản trở một chút trong quá trình cứu hộ. Nhiều người đang quỳ gối và hát Ave Maria. Điều đó thật cảm động. Chúng ta cảm nhận được sự buồn bã. Một số người đang khóc, nhưng chúng ta cũng nhận thấy họ đều đoàn kết, vì họ đang chăm sóc lẫn nhau.
Khi tôi đứng trước nhà thờ, ngọn tháp nhọn vừa mới đổ sụp. Lúc đó, đội trưởng quyết định không ai được phép vào trong nhà thờ nữa: chúng ta không biết nó có thể đứng vững không! Tuy nhiên, cần phải giữ lấy những vật dụng quý giá nhất của kho tàng nhà thờ: trước hết là Vương miện Gai của Chúa Giê-su, cũng như những cái đinh của Thánh giá, một cái áo của Thánh Louis, những đồ phụng tự quý giá. Người có trách nhiệm về việc bảo tồn đã đến, và các lính cứu hỏa đã được chọn để đi cùng anh ta vào phòng lưu trữ các báu vật. Tôi là một trong số đó. Cảnh sát đã đứng bảo vệ xung quanh các xe nơi những báu vật vô giá này sẽ được đặt vào sau đó.
Chúng tôi đã bước vào nhà thờ và, dù có một cái lỗ to trong nóc, dù chì trong đó đang chảy xuống, chúng tôi không sợ hãi: trong công việc của chúng tôi, khi có một nhiệm vụ cần hoàn thành, chúng tôi chỉ nghĩ đến nó, và ở giữa những anh em đồng đội, chúng tôi đoàn kết.
Ở một thời điểm nào đó, tôi đứng trước bàn thờ và chiếc Thánh giá nổi tiếng ở phía trên bàn thờ – mà tất cả mọi người hẳn đều đã thấy, tôi nghĩ, sau vụ cháy. Tôi đứng lặng người tại chỗ 15 đến 20 giây, kinh ngạc: cây Thập giá lấp lánh, nó sáng chói với ánh sáng sáng rực rỡ chiếu sáng toàn nhà thờ, mặc dù không có đèn – đó là ban đêm. Tôi nghĩ: ‘Chúng ta không phải lo sợ, chúng ta được bảo vệ.’ Vâng, Chúa thật sự ở đó, Người đang dõi theo tôi. Tôi đã chắc chắn về sự hiện diện của Người. Tôi đã có một sự kết nối mạnh mẽ với cây Thánh giá này. Khi rời khỏi nhà thờ, tôi đã được hoán cải.
Dù tôi đã được rửa tội khi còn bé, đã rước lễ lần đầu, đã là một đứa trẻ trong ca đoàn lúc 9-10 tuổi bên cạnh trung tâm cứu hỏa nơi chúng tôi sống, dù đã được nuôi dưỡng trong Đức tin Công giáo, nhưng Đức tin này đã nguội lạnh trong trái tim tôi từ nhiều năm. Vì là lính cứu hỏa, thực sự, chúng tôi phải can thiệp ở khắp nơi, trong các vụ cháy, nhưng cũng trong các vụ việc gia đình xảy ra xung đột, hay một người cao tuổi chết một mình… Những vụ việc này này đã gây cho tôi nhiều đau đớn, tôi rất nhạy cảm. Thấy những người cao tuổi bị bỏ rơi trong các căn hộ bẩn, những gia đình tan vỡ, nhiều bi kịch… Tôi không hiểu: làm sao Chúa có thể để xảy ra điều đó, để có nhiều nỗi buồn trong các gia đình như vậy? Do đó, tôi đã rời xa Chúa, tôi đã từ bỏ tất cả.
Việc nhìn thấy cây Thập giá lấp lánh và trải nghiệm về sự hiện diện của Chúa đã ngay lập tức thay đổi trái tim tôi. Tôi muốn bù đắp thời gian đã mất và đến gần với Chúa. Tôi quyết định nhận các bí tích mà tôi chưa từng nhận để trở thành một con cái của Chúa trọn vẹn. Năm sau, tôi đã hành hương đến Lộ Đức. Ở đó, tôi đã tìm hiểu và rất yêu thích Thánh Bernadette. Lòng khiêm nhường và can đảm trước bệnh tật của Thánh, đã có ảnh hưởng lớn đến tôi. Tôi đã tham gia một kỳ tĩnh tâm cuối tuần tại Nevers, nơi đã mang đến cho tôi rất nhiều bình an, trợ giúp và tình yêu. Vào năm 2023, sau đó tôi đã nhận Bí tích Thêm sức, cùng với con gái mình, người đã được ảnh hưởng bởi lời kể của tôi, đã chịu phép rửa, rước lễ và chịu phép Thêm sức.
Kể từ lúc nhà thờ Đức Bà bị cháy, tôi cố gắng cầu nguyện mỗi ngày và làm việc tốt. Dành thời gian của mình cho người khác, chăm sóc họ, lắng nghe họ, cầu nguyện cho họ. Tôi cầu nguyện rất nhiều cho anh em đồng đội, cho những người gặp khó khăn trong gia đình… Tôi nghĩ rằng đó là điều Chúa yêu cầu chúng ta làm, đối diện với bí ẩn của sự xấu xa và đau khổ. Đây là một cuộc chiến, không dễ dàng hằng ngày làm điều tốt, khi chúng ta mệt mỏi, tức giận… Nhưng tôi nghĩ rằng tôi đang có một cuộc đấu tranh đúng đắn!”
Bài viết được Filumena dịch từ Tạp chí Gia đình Công giáo Pháp
Chưa có bình luận nào cho bài viết này.